Chuyện của Thái

Chúng tôi sinh cùng năm, cùng tháng thậm chí cùng ngày rất đặc biệt

(ngày 29 tháng 2 năm 1942 - 4 năm mới có).

Gia đình chúng tôi sống cùng cư xá TTB, nơi tạm cư của công chức

người Bắc di cư vào miền Nam sau biến cố đất nước bị chia đôi 1954.Mẹ hắn làm ở

tòa án, còn Bố nuôi (dưỡng phụ) tôi là thư ký Tổng Ngân

Khố, hai gia đình được cấp nhà tạm cư .

Gia đình chúng tôi đến cư xá vào dịp hè 1954 bọn trẻ cùng xóm dễ làm

quen và cùng chơi thật vui: con gái nhẩy dây ... con trai chơi trốn tìm

...đôi khi chơi bài ăn dây thung , tạt hình ...

Tuy nhiên Hắn và Tôi tính tình và cách sống rất khác nhau !

Hắn lanh lợi hoạt bát hơn tôi, bài bạc phải tôn Hắn là bậc Sư vì thường

chơi bài gian nên tôi thường tránh mặt nếu có Hắn ..

Từ ngày gia đình tôi dọn nhà đi nơi khác tôi không còn gặp hắn .

Niên học 1956 tôi tốt nghiệp vào Đệ Thất CVA, ngày khai giảng lại gặp

hắn, may không cùng lớp! chúng tôi chỉ gặp mặt nhau tại lễ chào cờ

sáng thứ hai hàng tuần. và trong quán chẻ của chú Ba Bi Tất .

Tôi thường tránh gặp hắn. thấm thoát hết năm học .

 Hè năm đó một hôm Hắn đạp xe đến nhà Tôi nói:

-Cả năm trời học với nhau cùng mái trường mà mày không thèm nói chuyện với tao !

ngay cả khi gặp nhau trong quán chè của ông Ba Bi

Tất ,cũng lỉnh đi không thèm nhìn!

Tôi xin lỗi,  Hắn cho biết gia đình hắn sắp mua nhà mới ở trung tâm SG,vì hàng ngày

đi làm cứ phải ngửi mùi hôi thối bãi rác của thành phố !

-Cậu đi học bằng gì? hắn hỏi tôi.

 -Tôi đi xe bus Vàng tới chợ Bến Thành đổi xe đi thêm chuyến xe BusCây Mai mới tới

trường CVA, sáng phải đi sớm mới kịp , trưa về rất trễ vất vả lắm, tôi trả lời.

Tớ phải tập lái xe đạp, để lên đệ Lục đi cho đỡ vất vả - tôi nói .

Từ hôm đó mỗi buổi sáng, hắn tình nguyện đến nhà dẫn tôi tập đi xe

đạp ! mười ngày sau tôi mới có thể tự đạp xe một mình !

Ngày gia đình hắn dọn nhà, hắn để lại xe cho tôi mượn, ngày nhập học

vẫn không thấy hắn đến lấy lại xe, bố tôi cũng chưa săn sàng mua xe,

tôi giữ xe đến trường sẽ trả lại sau vậy, gặp hắn chưa kịp cám ơn ,Hắn

nhanh miệng nói .  

- Bố mẹ tao nói cho mày, tao có xe mobilette rồi ,

- Cho gửi lời cám ơn ba mạ nhé .

Chúng tôi lại lao vào học, ít có dịp gặp nhau, tôi chưa có dịp cám ơn bố

mẹ hắn .

Thời gian qua mau, thấm thoát học với nhau được 4 năm ,

Trường CVA rời về ngã sáu Chợ lớn, bố tôi được cấp căn nhà ở cư xáPhú Thọ, ở đây

tôi gặp lại mốt số bạn cùng lớp, cư xá có đường cho xe hơi và vườn hoa thật thoáng

mát, một buổi chiều tản bộ sau bữa cơm bất chớt nhận ra Hắn, lái xe vespa vào căn

biệt thự, tôi không dám gọi sợ nhìn lầm, thấy tôi hắn chủ động kêu mời vào nhà chơi.

Quen biết nhau sáu năm hôm nay mới được tới nhà và chào ba mạ hắn!Tôi cảm thấy

nhỏ bé và ái ngại trước sự giầu sang của gia đình này, mạ là công chức cao cấp của

toàn án SG, Ba hắn là nhà thầu cung cấp thực phẩm cho quân đôi, đây là biệt thự

gia đình,văn phòng giao dịch ở

đường Hồng thập Tự.

Vô tình Hắn và Tôi tiếp tục trở thành hàng xóm!

Gia cảnh khác nhau,Tôi vẫn lóc cóc đạp xe đến trường, Hắn lái xe Vespa đi học như

công tử, chút tự ty tôi thương tránh gặp hắn dù ở trường.

Đệ Tam là năm tà tà, chơi nhiều hơn học, chiều thứ bẩy tôi thường bắt xe Bus lên

đường Lê Lợi rửa mắt, đi bộ mỏi giò khát nước rồi về không

có tiền vào quán cà phê, bạn cùng lớp của Hắn nói, hắn thường ngồi ở

Brodard hay Givral nơi bọn học sinh chúng tôi không có khả năng .

Cuối hè Bố tôi thưởng cho anh em  (2 em gái) tôi một chuyến nghỉ mát

trên Đà lạt, ông gửi chúng tôi cho linh mục Gagnon ở biệt thư Thánh

Tâm trên đường Yersin .

Một buổi sáng Anh em tôi đi dạo ngoài chợ Đà Lạt bất ngờ gặp Hắn và

hai cô gái từ trong chợ đi ra, Bắt tay, hắn giới thiệu là em gái, tôi chưa bao giờ gặp dù

đã quen gia đình hắn từ lâu.

Hắn đề nghị các cô gái đi chơi với nhau để 2 thằng con trai tự do, hắn

dẫn tôi đi thác Pren, tới nơi gọi cho một cô gái, ôi tư chối ngay vì chưa bao giờ nghĩ

tới, lỡ em gái tôi biết thì chết với ông Bô , tôi và Hăn chẳng có chuyện nói với nhau,

chỉ ngắm cảnh đẹp chung quanh .

Sau lần gặp nhau này hắn có vẻ thân với tôi hơn ,có thể vì em gái tôi

chăng ?

Còn tôi chẳng dám mơ em gái Hắn đẹp quá! Thân phận con nuôi được

ăn học là tốt với tôi rồi .

Ngày chủ nhật cuối tháng tám, tôi đang chuẩn bị sách vở đầu tháng 9

lên đệ Nhị, Hắn đến nhà rủ tôi đi chơi, tuy không hứng thú vị nể đi theo

tùy Hắn ,

Xe chạy ra xa lộ tôi hỏi đi đâu ? hắn không trả lời .

Lẩm nhẩm không nghe rõ, tôi đoán hắn gặp chuyện bực mình ,không

dám hỏi nữa, tùy cơ ứng biến vậy !

Nửa giờ sau chúng tôi có mặt tại núi Châu Thới ở Biên Hòa, dừng xehai đứa chúng

tôi nghỉ chân trên bậc tam cấp dẫn vào chùa, giờ này không có người vãn cảnh chùa

thật thanh vắng .

Hắn thổ lộ ,

- Ông biết sao tao lại ghét đàn bà con gái!?

Thật ngạc nhiên, tôi cứng họng không trả lời, cũng không dám hỏi

nguyên nhân, lặng lẽ tản bộ ra xa, đề tránh trả lời.

Thâm tâm tôi nghĩ hắn mắc chứng Gay! giữa cảnh thanh vắng lúc này

tôi bắt đầu ớn lạnh xương sống, có thể hắn làm ẩu với tôi ! phân vân

tìm cách đối phó nếu chuyện đó xẩy ra ,bỗng nghe tiếng quát như ra

lệnh của hắn . Về  thôi  !

Hú vía, tôi lặng lẽ trèo lên xe cho hắn ra về .

Giữa trưa hè không cảm thấy đói và khát, tuy cuống họng khô chỉ mong

mau đến nhà, trên đường xuống núi tôi im lặng, hắn trầm tư  .

Qua thành phố Biên Hòa! ngừng xe trước tiệm cơm tôi mới yên tâm, tuy

nhiên vẫn lặng lẽ theo hắn,  chủ động gọi ly soda chanh, hắn đi thẳng

 

vào nhà sau cửa hàng, không biết làm gì? khi ra mặt mũi sạch sẽ tươi

mát, bảo tôi ăn gì tự nhiên kêu. Tôi trả lời cậu ăn gì cho tôi ăn theo ,

hắn cười khẽ nói :

- Cái tôi muốn ăn, bạn không ăn nổi đâu !

Tôi lại giật mình vô tình chạm cái bí mật "tính cách " của hắn chăng?

Kêu vội đĩa cơm sườn, món ăn phổ biến.

Hắn cười nói tự nhiên, tôi cũng an tâm.

Cố gắng ăn hết đĩa cơm chẳng biết ngo .

Đường về hắn lại huyên thuyên như chưa có chuyện gì xẩy ra!

Tâm trạng tôi rối bời, nên chẳng hiểu hắn nói gì .

Tôi cố tránh gặp hắn ở trường cũng không nói cho ai biết chuyện bất

thường của Hắn, chăm lo việc học là chính ...

Ngày chủ nhật mới đi lễ nhà thờ về chưa kịp thay quần áo từ ngoài 

cổng Hắn rủ đi chơi, còn lưỡng lự tìm cớ từ chối, Hắn nói nhanh mới

đầu năm bài vở chưa nhiều xả hơi tý ;

Thật ngại đi với Hắn vì tò mò muốn xem chuyện gì tiếp theo với mình.

Hắn chở tôi lên vùng Chợ Lớn, chay vòng vo vài con đường  ngừng xe

trước cửa nhà hàng Cao lâu tửu lầu Đông Á gần chợ Bình Tây, tôi lẽo

đẽo theo sau, hắn ghé tai nói thầm với người quản lý, anh này gật đầu

tủm tỉm cười, dẫn chúng tôi lên lầu hắn nói nhỏ với tôi tự nhiên nhé và

đẩy tôi vào căn phòng nhỏ có một cái giường ,

Tao ở phòng bên cạnh. hắn nói .

Tôi được biết mùi đời từ đây, nói đúng hơn có lẽ tôi bị cưỡng bức! lần

đầu mà chăng biết làm gì cả,cô gái người Tầu chủ động mọi việc còn tôi

giống như cục bột .

Tôi bị mất trinh bởi con gái điếm !

 Phòng bên tôi nghe âm thanh lạ:

 Như tiếng giây da đánh vào ai đó, bản thân tôi từng bị những trận đòn

bằng giây thắt lưng nhiều lần .

Sau mỗi tiếng 'đét, đét" kèm theo là tiếng rên nhẹ, âm thanh này không

phải đau đớn , không biết chuyện gì ?

Xong việc tôi ngôi chờ hắn,nửa giờ sau hắn bước ra,mặt mũi bơ phờ; cô gái của hắn

tập tễnh,quần áo rách tả tơ, chạy vội vào hành lang vào nhà sau .

Trả tiền ở quầy hàng xong ra về, tôi lặng lẽ theo sau.

(Sau này qua sách vở  tôi mới biết Hắn bị bất lực trong việc vợ chồng !)

Nên hắn trút căm hờn trên đầu người con gái! hắn ghét đàn bà ...

Một buổi sáng vào Thu bầu trời trong sáng, thời tiết mát dịu hắn chở tôi

đi Lái Thiêu, người ta thường đến đây với bạn gái. Hắn có điều kiện để có bạn gái

lắm chứ, sao hắn không tìm người ! hắn đã từng cho tôi biết "rất ghét đàn bà ", Buổi

đi chơi này yên ả, mừng không có gì khác thường xẩy ra , tôi mừng thầm...


Gần tới nhà trên đường Lê đại Hành, Một người bạn cùng lớp,đang quét sân trước

nhà thấy hai đứa, gọi vào nhà chơi, tuy không cùng lớp chúng tôi biết nhau nên

không e dè hắn cũng theo vào nhà tự nhiên, vừa bước chân vào phàng khách Hằn

và Tôi đứng khựng lại!

Một bà mẹ cho con bú, với vẻ đẹp như cô Tiên trong truyện cổ tích, 2

thằng đều ngây ngất, thấy khách Bà vội bế con vào phòng trong tránh

ánh mắt bất thường của 2 thằng khách lạ,

Cố bình thản tôi và bạn cùng lớp trao đổi chuyện trong lớp,hắn ngồi

trầm ngâm một lúc, đứng lên xin phép gia chủ vào WC, tôi nghĩ chắc

tại ăn nhiều trái cây, vười Lái Thiêu, nửa giờ sau vẫn chưa thấy hắn ra,

xốt ruột, xin phép bạn vào nhà trong xem sao!  thật ngạc nhiên  hắn

đang huyên thuyên với "Bà Tiên" của chúng tôi! thấy tôi hắn tạm biệt"

Bà Tiên" theo  tôi ra phòng khách, Trời đã khuya chúng tôi ra về, hôm nay hắn có vẻ

vui tươi ,miệng huýt  sáo, làm tôi ngạc nhiên .

 

Hắn từng tuyên bố "ghét đàn bà ", người đàn bà này làm hắn phải thay

đổi !

Thấy tôi đi chơi với hắn hôm sau đến trường các bạn cùng lớp hỏi ?

 - Bộ thấy nhà nó giầu có xe vespa mày kết thân để nó làm tài xế phải

không ?

 Tôi phân bua:

 - Nó là hàng xóm với tao từ hồi còn mặc quần thủng đít, bây giờ học

cùng trường ! thỉnh thoảng gặp nhau thôi mà.

Anh bạn có bà chị xinh đẹp cùng lớp hẹn tôi chiều nay đến nhà tao nói chuyện, còn

dặn thêm đừng cho Hắn đi theo nhé.  

Đúng lời hứa sau bữa cơm chiều đạp xe đến nhà bạn tôi, không thấy bố mẹ bạn và

"Bà Tiên " không chắc ở trong phòng , tôi hỏi các Cụ đâu,

 Bạn nói :

- Ông bà Cụ xuống TĐ thăm anh chị cả tao vài ngày, may chị tao ở dưới

quê lên chơi có người nấu cơm đỡ quá .

Bạn tôi biết 2 thằng học trò ngắm nghé bà chị nó, hiểu ý bạn cho biết

thân thế về bà chị. Bà năm nay 32 tuổi, lấy chồng từ năm 20 tuổi và đã 5 con, đứa

lớn 13 tuổi ,gia đình xào xáo chuyện gì không biết bà bỏ nhà ôm đứa con út về nhà

bố mẹ tao, ông bà Cụ không có nhà, ở nhà chắc đuổi mẹ con chị về với chồng rồi.

Vỡ lẽ biết thêm hoàn cảnh Bà ch , phải thừa nhận tôi cũng bị nét của chị hút hồn, còn

tên "ghét đàn bà " như Hắn cũng chết mê vẻ đẹp của người đàn bà 5 con này ! Vậy

hắn vẫn là đàn ông.


Tuần kế tiếp sau bữa cơm chiều hắn lững thững cuốc bộ sang nhà tôi đòi

tôi dẫn đi gặp "Bà Tiên",  vì nể hắn và không biết cách từ chối tôi miễng

cưỡng đi cùng, rong lòng chỉ mong nhà Chị đóng cửa, lên đèn, tới của nhà  thấy " Bà

Tiên" đang đùa rỡn với đứa con, mặt hắn tươi hẳn lên tiếng chào, chị mở của mời

chúng tôi vào nhà, không thấy bạn tôi chị nói em nó đi xem cine' tối mới về, tôi mừng

trong bụng, mặt  Hắn tươi hẳn.

 

Hắn ta nói truyện với chị như phao nổ rang, tế nhị tôi lỉnh xuống bếp

nói chuyện với cô em gái xinh xinh mới lớn của chị.

Trên phòng khách "Bà Tiên" và Hắn thoải mái tâm sự, hẹn hò, Tránh đụng mặt bạn

tôi chúng tôi cáo từ ra về, Hắn hân hoan, nhưng có vẻ tiếc rẻ !

 

Từ hôm đó hắn biến đâu mất tôi mừng thầm,không bi làm phiền.  Nhớ "Bà Tiên" tôi đến nhà bạn một mình, riêng tôi bố mẹ bạn củng mến và thương vì tôi hiền lành và chăm đi nhà thờ.

Sau này được biết Ông bà Cụ ,đã la mắng chị đuổi về với chồng con,

mất cơ hội nhìn thấy  " Bà Tiên " !

Bạn tôi cho biết chị đã ly thân với chồng,việc đầu tiên của Chị kiếm một việc làm ở SG .

Tôi cũng tạm quên chuyện Hắn và Chị, sắp đến kỳ thi Tú Tài bài vở

nhiều lo học thi tôi cũng không còn bị Hán quấy rầy và không dám nghĩ

về Chị nữa lo học thi .

Kỳ thi năm ấy, làm bài xong tôi ra sớm tại cửa hội đồng thi, trong đám đông phụ huynh đón chờ thí sĩ tử, chợt thấy "Chị ! " đứng nép mình

cửa tiệm nước trước cửa trường thi, vui mừng lâu ngày không gặp tôi

chạy đến chào .

 - Chào chị , chị chờ ai vậy ?

Ngượng ngùng chị trả lời .

-Chờ người bạn .

Không muốn làm phiền tôi lỉnh vào đám đông, không quên để mắt theo

dõi ,xem người bạn của chị là ai, khoảng 5 phút sau "Hắn " là người

bạn của  chị  !

Rất ngạc nhiên và ngỡ ngàng, một người tôi tưởng ghét đàn bà nay là

người bạn thân "Gái nạ giòng" hơn chúng tôi cả chục tuổi , có thể tôi

nghĩ sai về Hắn ...

Không ngó ai Hắn vội chở Chị trên xe vespa phóng như bay.

Lát sau bạn tôi (em của chị) làm bài thi xong ra may không gặp cảnh

này, Thực thà Tôi bật miệng , tao mới gặp...

Bạn tôi ngắt lời hỏi.

-Mày gặp ai?

Tôi giật mình ...giây sau mới trả lời... Hắn,

-Ai đón Hắn ?

Bị bất ngờ tôi Ấp úng như gà mắc giây thung ...

Bạn quát to .

- Hắn đi với a ?

Hoảng quá tôi chỉ kịp nói : Ch..Ch..chị...

Bạn tôi quay đi không hỏi thêm.

Thương xót cho chị " Bà Tiên " của tôi, người đàn bà 5 con trông mòn

con mắt !

Hắn là con nhà giầu mới có khả năng giúp đỡ Chị, Chị ở cái thế không

còn đường lùi .

Vợ chồng chị đã ly thân, Bố mẹ ruột không cưu mang biết trông cây vào

ai !

Tôi cũng yêu Chị và thương cảm Chị nhưng không giúp gì được ..

Tôi cảm phục Hắn đã hy sinh  giúp đỡ Chị nên được quyền hưởng tình

yêu của Chị đáp lại .

Kết quả kỳ thi năm đó: em của chị đậu B, Hắn BT, tôi T (nhờ cộng

thêm 8 điểm thể dục) xấu hổ không dám nói .

Có lẽ Hắn cũng cám thấy hổ thẹn vì chuyện tằng tựu với Chị,hắn bỏ

trường CVA chuyển sang trường khác, tôi không còn cơ hội gặp hắn !

với Chị đáy lòng tôi cũng thấy tiếc như bị Hắn đánh cắp vật quý .

Thời gian trôi đi gia đình tôi gặp đại nạn, Bố tôi bị bệnh chết, Cụ như

cột trụ của cái nhà, anh em tôi không còn chỗ dựa, chúng tôi phải bỏ

học ngang tự lo thân, tôi gia nhập quân SĐ2 đóng tận QN, xa bạn bè người thân,

lòng thầm nhớ Chị và Hắn


Không biết còn có dịp gặp lại!

Mậu thân năm ấy chiến sự ác liệt, lệnh tổng động viên toàn quốc Sinh

viên cũng phải xếp bút nghiên cầm súng nhập ngũ, giữa năm 1968  SĐ2

của chúng tôi được bổ xung một số Sĩ quan. Lúc này tôi chỉ là thiếu úy

đơn vị tiền tiêu, được giao nhiệm vụ ra phi trường đón nhận các tân Sĩ

quan , trong nhóm tân Sỹ Quan tôi nhận ra Hắn, bây giờ Hắn đã già

đen và gầy nhiều, trong bộ quân phục mầu xanh ai cũng như nhau mà.

Điểm danh đúng Hắn, tôi gọi ra nói nhỏ chúng mình lại gặp nhau, Hắn

ngạc nhiên khẽ nó :

- Ổn định xong chúng mình sê tâm sự nhiều .hắn nhanh miệng nói.

Trao quân cho bộ tư lệnh SĐ xong tôi chờ.

Tuần lễ đầu Hắn về đơn vị còn phải làm quen công việc mới!

Đúng một tuần vào một tối thứ bảy, là Sĩ quan trực đơn vị tôi đang

kiểm tra các vọng gác, ở ngoài cổng binh sĩ cho biết có một Sĩ quan trên

tư lệnh SĐ muốn gặp tôi ở cổng, chạy ra xem hóa ra là Hắn, một  Chuẩn úy mới ra

trường lái xe Jeep ra tận chốt tiền tiêu gặp và mời tôi vào thị xã với Hắn.

Hắn là ông trời con! Hắn xin phép đơn vị trưởng của tôi cho đi ra thị

Xã đêm nay, thấy chiếc xe số của tư lệnh SĐ, chỉ huy trưởng cho tôi đi.

Chở tôi vào khách sạn cách bộ tư lệnh SĐ vài dãy phố,

Con nhà lính tính nhà quan, Hắn không thèm ngủ trong doanh trại như

các Sĩ Quan khác  .

Hắn tâm sự: Ông biết rồi đấy, cả 2 thằng đều mê gái già 5 con, ông nhường cho tôi,

thế mà hay đấy.

Tôi im lặng,hắn bắt đầu kể.

- Nàng bị bố mẹ bắt trở về với chồng, không cho tá túc, nàng biết gia đình Tao khá

giả nhờ Tao kiếm cho một công việc để sống, Tao tính giới thiệu nàng chân quản ly

nhà bếp cơ sở của ông Bô, Vì lương ít quá ông Bô chỉ trả có 700 đồng một tháng,
nàng cũng chịu .

 

Tao nghĩ để người đẹp làm chỗ xô bồ bọn công nhân trêu ghẹo uổng, tao đành hy

sinh đề nghị cho nàng 1 ngàn đồng là tiền quà và tiền đổ xăng hàng  tháng cùa

tao, trước tiên thuê căn phòng ở khu ngã ba Ô Tạ mất

500đ còn 500đ 2 mẹ con nàng ăn cơm bình dân cũng đủ, từ từ tính sau.

Thỉnh thoảng tao mới đến thăm nàng, không ngủ lại.

Tao cũng không dám cho Ông Bà Bô biết việc này.

Vấn nạn nảy sinh : vì đèo bồng Tao phải năn nỉ bà Bô xin thêm tiền xăng và ăn

sáng, nhớ lại hồi còn là học sinh, nhìn tụi bay buổi sáng ăn đĩa sôi 2đ  thây tội

nghiệp, bây giờ tao phải tiết kiệm mới đủ tiền tiêu vặt.

Nếu cuộc sống cứ bình yên như thế thì tạm êm đẹp,có một điều có được người Đẹp

trong tay mà không dám sánh vai ra phố hãnh diện với thiên hạ , còn phải sống trong

cảnh sợ hãi ... và thiếu thốn!

 

Hắn thở dài than:

 Có một gia đình riêng khó thật, nẩy sinh nhiều thứ khác, thỉnh thoảng

tao cứ phải "chà đồ nhôm" của bố mẹ mang đến cho nàng, từ đôi đũa,cái bát, chai

nước mắm...  tự nhiên trở thành thằng ăn cắp vặt !

Đâu phải thế là hết, mấy đứa con lớn của nàng dưới quê thỉnh thoảng

lên thăm, khi về phải cho vài trăm tiền xe! tao còn đi học lấy đâu ra tiền chi thêm.

Không thể chịu nổi tao đành chia tay và chỉ cho Chị vào nhà chùa xin xuất gia.

Mày biết đấy cặp với Chị, Tao phải chuyển trường trốn bạn cũ vì có

đứa nhìn thấy tao đi với Chị ê mặt  Tao cũng biết ơn mày không phổ biến chuyện này

cho các bạn CVA.

Có gia đình phước tạp thật ,tôi nói .

 Hắn thêm dầu .

 Tao thề không bao giờ lấy vợ .

 Hắn cởi mở tâm tình tôi đánh bạo hỏi :

 -Ông bà sống với nhau đến năm nào ?

 -1967 tròn 4 năm .

- Có sinh thêm cháu nào không ?

Hắn chửi thề :

 -Bố mày, ông biết rồi cỏn hỏi móc!

Thấy hắn vui tôi tấn công thêm.

 - Khi nàng đòi hỏi chuyện ấy ...

Trả lời.

 - Khẩu dâm và sào khô thôi  .

Dầu sao tình cũng lãng mạn và đẹp biết bao, tôi nói thêm ..

Hắn hỏi tôi vợ con chưa ?

Tôi trả lời .

-Nay sống, mai chết  tội người phụ nữ, khi nào giải ngũ mới nghĩ tới .

 Hắn hút thuốc liên miên, điếu này nối tiếp điếu kia tôi phải mở rộng

cửa sổ cho khói bay ra. loại thuốc Craven A hộp sắt .

Chuyển sang chuyện khác tôi hỏi.

Gia đình ông có tiếng ở SG sao không chạy vào TTM phải ra tận vùng

hỏa tuyến này, dễ chết lắm!

- TTM không còn chỗ trống CÔCC ngồi kín hết rồi, ra đây tao cũng

được gửi gấm mới được ở lại Tư lệnh SĐ.

Số ông sướng thật đi lính làm cha thiên hạ, mọi người phải chiến đấu

ngoài kia, ông  cứ như công chức, ở khách sạn bọn tôi phải chui rúc

trong hầm như chuột .

Chúng tôi thức suốt đêm nhắc lại nhiều kỷ niệm ...

Sáng hôm sau chở tôi một vòng thị trấn lấy oai làm tôi cũng được hãnh

diện, ăn điểm tâm xong chở tôi trả về đơn vị .

Một năm sau 1970 tôi được trả về tổng cục quân huấn bộ TTM chờ ra

hội đồng giám định Y Khoa làm thủ tục giải ngũ,  không kịp báo tin cho

hắn .

Gỉải ngũ xong tôi lấy vợ có con như bao người khác.

Cho tới ngày tan hàng 1975, tôi không bị CT vì đã giải ngũ 1970.Cuộc sống

của tôi bây giờ bán vé số dạo kiếm sống khắp phố phường, một ngày năm 1977

lang thang trên đường Tự Do ,tôi vào nhà hàng Brodard mời khách mua vé số.

Hắn ngậm ống pipe bên ly cà phê không nhìn ra tôi vì bây giờ với thân

hình gầy còm , trong bộ quần áo phong sương ,  Tôi chìa xấp vé số mời

hắn mua giùm,  không thèm nhìn hắn phất tay từ chối, tôi cố năn nỉ ...

Hắn quát :

Đã bảo ... chợt nhận ra tôi hắn trợn mắt há hốc miệng ngạc nhiên, kéo

ghế mời tôi ngôi kêu thêm ly đá chanh,trầm ngâm không nói gì .

Với tay cầm tập vé số không thèm đếm nhét vào túi xách .

 -Ông có gia đình chưa ? hắn hỏi.

- Vợ đang có bầu + 2 con trai ; tôi trả lời .

Mỉm cười nhìn tôi ái ngại nói .

- Gông của ông khá nặng đấy !

-Tại thời cuộc thôi ! tôi nói .

Hắn trách tôi về SG không báo tin,có thể tôi giúp được gì hồi ấy .

Hắn tâm sự :

-Tao ở ngoài đó cho tới ngày tan hàng, bị bắt làm Tù binh, ngày SG bị

mất tao còn phải ở tù thêm một năm nữa mới được phóng thích (không

phải CT ).

Về đây thấy cơ ngơi của ông Bô bị tịch thu, bà Bô cất dấu được ít

Miếng nên gia đình tao chưa bị ảnh hưởng cuộc sống, thấy cảnh của

mày tao sợ lấy vợ quá, mà tao đã từng có vợ đấy!

Không hỏi xấp vé số giá bao nhiêu hắn rút trong túi ra một xấp tiền và

không cần đếm nhét vào tay tôi nói .

 -Tôi cho ông nghỉ một tuần .

Tôi cũng không cần đếm, hy vọng đủ nuôi sống gia đình vài ngày; tôi

lại mắc thêm nợ ! từ ngày quen biết, Hắn đã giúp đỡ tôi nhiều quá ,hai

con người hai thái cực: giầu  # nghèo, không thân thiết mà hắn vẫn ...

Trước khi tạm biệt hắn còn cho biết, nhà vẫn ở cư xá PT, cần gì ghé

tìm Moa (tiếng pháp ) nhé ..

Thời gian trôi qua mau ,từ ngày gặp lại hắn tới nay đã quá 12 năm

(1990) tóc đã chuyển muối tiêu đã 50 tuổi, con trai tốt nghiệp Đại học

chưa kịp mừng vợ chồng phải lo chạy tiền cho con đóng tiền học cả

năm,  mọi người đều nghèo biết mượn tiền ai? thân chinh đến trường tả

oán, nhà trường thông cảm chỉ phải đóng trước phân nửa, chẳng biết

trông cây ai, chợt nghĩ tới Hắn! đến nhà gặp bố mẹ hắn không ổn, đi

qua nhà hàng Brodard tìm hắn   

 

Lần đầu tiên phải nhờ cậy,

 Qua lại cả tuần lễ  mới thấy hắn mò tới, chưa kịp mở miệng hắn đã hỏi .

  - Ông cần bao nhiêu?

  - Tôi cần việc làm.

  -Ông có thể phải xa gia đình .

  -Đâu cũng được miễn là có việc làm .

 

  Hắn hỏi

  -Ngày mai đi ngay được không ?

 OK ! tôi trả lời .

  Trước khi chia tay,Hắn rút trong túi ra đưa cho tôi 500USD nói .

 -Tạm ứng để vợ con ông ở nhà yên tâm, mai gặp tại nhà tôi .

 Thật may số tiền này quy ra tiền VN đủ trả nửa năm phí nhập học .

 Đúng hẹn sáng hôm sau tôi đến nhà hắn ở PT .

 Hắn chở tôi bằng xe hơi, thời mở cửa nhiều người VN  đã có xe hơi

riêng .

 Vừa lái xe vừa nói chuyện, ông là người mới chưa có VISA và giấy tờ

hợp pháp, tôi chở ông qua biên giới nơi còn bỏ ngỏ, ông yên tâm.

Tôi nghĩ ngay chuyện mờ ám "buôn lậu ",

Có phải chuyện thuốc phiện không ? tôi gắt lên hỏi .

Ông lại nghĩ xấu về tôi rồi ! hắn nói ,

Từ trước ông đã thấy tôi làm gì có hại cho ông chưa. tôi đang cần người

tín cẩn mới vội, làm giấy tờ hợp pháp dễ thôi vài ngày là xong.

Đành tạm tin và phó mặc.sau mới biết hắn có phần hùn một sòng bạc

Biên giới Campuchia .

Ngay buổi trưa trong ngày tôi đã có mặt bên kia biên giới ,trong sòng

bạc CASINO ,

Nhiệm vụ, ngồi theo dõi mọi hoạt động trên màn hình,có ai phá phách,gian lận,

kẻ móc túi ... thì bấm còi báo động.

 

Ngay buổi chiều có người đến chụp hình, lấy lý lịch của tôi để làm thẻ

nhân viên và VISA, tôi mới yên tâm.

Làm việc được 6 tháng,con tôi gửi thư báo đã được học bổng toàn phần

nhà trường đã trả lại tiền tạm ứng và con còn được lãnh 1 Triệu đồng , ở

nhà Vợ tôi mở lớp học dậy thêm thu nhập cũng đủ sống Bố mày khỏi đi

làm về trông chừng mấy thằng con một mình tôi không nhiều việc quá .

Tôi đưa cho Hắn xem thư và hứa sẽ hoàn lại tiền tạm ứng  .

Hằn thông cảm ngay nói .

-Tiền đó coi như phần thưởng tao cho các cháu ,Moa còn nợ 6 tháng

lương của Toa gửi lại chưa lấy, chúc ông khỏe mạnh cho tôi gửi lời hỏi

thăm chị nhà, không quên xin địa chỉ khi về VN đến thăm .

-Địa chỉ của tôi có cả trong hồ sơ nhân viên Casino ,ông hỏi cô thư ký ,

tôi rất biết ơn đã giúp tôi lúc khó khăn .

Về nhà với gia đình, tôi phụ nấu cơm để nhà tôi có thì giờ dạy thêm .

Sự có mặt của tôi,trong nhà bớt hưu quặn và có giờ hướng dẫn các con

trong cuộc sống .

Thời gian qua mau, năm nay 2014, từ khi chia tay Hắn 1990 tính ra đã

 

24 năm .

 Theo tiến hóa văn minh thế giới,nhà tôi cũng có điện thoại như mọi

người,Tôi phone đến nhà Hắn,người ta trả lời là chủ mới, tra sổ vàng

điện thoại Casino, nơi hắn có phần hùn,cô thư ký nơi tôi từng làm việc,

cho biết hắn rút hết cổ phần trong công ty và nghe nói đã định cư bên Pháp

Không biết HẮN và TÔI còn có dịp gặp mặt nhau ...

                                                           . . . . . . . . . . .

 Tôi vẫn luôn hy vọng rằng một ngày nào đó, khi đang bước đi trên

đường, như trong chuyện cổ tích, Hắn sẽ xuất hiện trước mặt. Tôi tin

cuộc đời mình do số phận sắp đặt, ngay cả việc Hắn tìm lại Tôi cũng là

số phận và cũng như một phép mầu sẽ đến cũng chính là định mệnh

cuộc đời.

Tôi vẫn chờ và chưa một ngày nào tắt đi niềm hy vọng gặp lại Hắn .

 

Ngày 1 tháng 9 năm 2014.

        Lê phúc Thái

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------